Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc


Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc

Sương xuống thấp đậu lên hàng mi biếc
Gió lang thang hôn má thắm môi mềm
Chim gọi đàn vỗ giấc sớm mai lên
Em mỏng mảnh kiêu sa gieo gót ngọc

Hồn trú ngụ vuốt ve từng sợi tóc
Bàn tay thơ nghe buốt giá tâm can
Ta gọi em, Đà Lạt giữa sương ngàn
Dâng tặng đóa chiêm bao mừng tao ngộ

Hãy bước khẽ hỡi em Thơ và Nhạc
Đóa phong lan thơm ngát một trời hương
Guốc mộc reo rộn rã lối Thiên Đường
Đường chung bước sao để lòng xa vắng

Yêu biết mấy, hỡi Thiên Thần áo trắng
Núi đồi ơi chứng giám trái tim ta
Giọt sương mai đang đọng lối cỏ hoa
Đừng tan vội cho hồn ta chết lịm

Xin đừng để sớm mai là chiều tím
Hồn thanh xuân thiếp ngủ giấc mơ chiều
Nắng đã về ở trọ mắt môi yêu
Gió phe phẩy mơn man cành lá ngọc

Em hiện thân là mùa Xuân Đà Lạt
Là Hạ nồng nhuộm tím sắc phượng yêu
Là Thu buồn e ấp cúc diễm kiều
Là Đông lạnh sưởi tình mimosa ấm

Con đường nào trở mình nghe đau nhức
Xin em đi nhè nhẹ bước hững hờ
Lời tình nào mát mịn tựa nhung tơ
Xin em rót xuống đời ta vài giọt ?

Lâu lắm rồi, hồn ta nơi lũng thấp
Chong ngọn đèn le lói đợi tình lên
Và hôm nay ta đã gặp được em
Hoa bướm lượn dưới vòm trời cổ tích

Đường phố rộn…sao lòng em tĩnh mịch ?
Lá nghiêng rơi lã chã ngập ven đường
Ta theo em từng bước nhớ bước thương
Chân hối hả sợ Thiên Đường sụp đổ

Ta quay về mang con tim giác ngộ
Dưới sương mai, nắng gội giấc mơ tình
Trí  thẫn thờ nghe văng vẳng lời kinh
Lòng thấm đẫm, ôi tình yêu Đà Lạt !

Tuyền Linh
   1980

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Em, Đà Lạt


Em, Đà Lạt

Nắng nghiên rọi lên vùng trời cổ tích
Gió lang thang hôn suối thác khe ghềnh
Em rạng ngời áo lụa ngát thông xanh
Ơi Đà Lạt, em ngàn năm vẫn thế !

Ta về đây sau những ngày dâu bể
Chặng cuối đời ta quyết định dừng chân
Chẳng nơi nào rũ được áo phong trần
Em, Đà Lạt nơi dung thân rất tuyệt

Ta và Em gặp nhau trong tiền kiếp ?
Sao thơ ta óng mượt cúc dại vàng
Nhạc tấu lời, đào nụ hé môi ngoan
Yêu biết mấy suối ngàn ru thông biếc !

Em xõa tóc, thác ngàn trông diễm tuyệt
Em cất lời, róc rách suối gọi trăng
Lời tình nào ngọt lịm tựa môi em
Xin cho nhắp chén quỳnh tương huyền thoại ?

Từ lâu rồi lòng ta dường khép lại
Nỗi u trầm đè nặng trái tim đau
Hôm nay đây, ôi giây phút nhiệm mầu
Em, Đà Lạt đón ta ngàn hoa cỏ

Dốc dã quỳ năm xưa vẫn còn đó
Xin cám ơn núi thác đã chở che
Con đường mòn mà ta đã đi quen
Hoa vẫn nở vàng tươi khoe sắc thắm

Em, Đà Lạt đẹp trăng rằm mười sáu
Tình đôi ta đã tròn vẹn câu thề
Ai đã từng có năm tháng xa quê
Mới cảm nhận được nỗi lòng người xa xứ

Ta về đây sẽ không bao giờ đi nữa
Treo lời thề lên đỉnh Lang Biang
Một mai kia khi ta có từ trần
Ôm nắm đất bazan rời cõi tạm

Tuyền Linh



Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Lục Bát Thu


 Lục Bát Thu

1.

Hiu hiu ngọn gió Thu về
Vàng bay ngập lối lê thê bóng chiều
Biết còn được mấy mùa yêu
Rượu đào chưa rót, bóng chiều đã phai
Chợp mơ đã thấy đêm dài
Chưa say đã thấy đền đài ngã nghiên
Ai người gởi được niềm riêng
Cất giùm tôi mớ ưu phiền chiều Thu ?

2.

Vàng bay nhuộm nẻo tà dương
Hồn ta xác lá ngập đường chiều Thu
Chờ người vàng giấc chiêm bao
Lòng tơ tình mãi xanh xao nỗi niềm
Biết người còn nhớ hay quên
Mà nghe ký ức chòng chềnh dòng thơ
Hồn Thu mây phủ sương mờ
Hồn ta chừ cũng bơ vơ cõi người

3.

Chiều Thu ra đứng nhìn trời
Đón heo may lại gởi lời nhớ thương
Người đi xa tít dặm trường
Còn nghe vương vấn mùi hương Thu về
Bên trời liễu khuất sương che
Ngóng theo tin nhạn, chẳng hề nhạn tin
Biết người còn nhớ hay quên !
Có hay nắng sắp tắt bên kia đồi ?

Tuyền Linh

Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

Đà Lạt lời ru


Đà Lạt Lời Ru

Em về Đà Lạt một lần
Để nghe suối thác trải lòng cùng em
Quê hương dễ nhớ khó quên
Cam Ly róc rách gọi tên em hoài
Ngày đi em lắm bùi ngùi
Chia tay bè bạn, cuộc vui đành tàn
Mấy mươi năm, chim xa ngàn
Hỏi em còn nhớ Suối Vàng, Prenn ?
Và…em chắc cũng không quên
Những đêm ta ngắm trăng lên Đồi Cù
Lang Biang, đỉnh sương mù
Trao nhau hơi ấm ngọt ru lời tình
Ngỡ đời mãi mãi bình yên
Ngờ đâu dâu bể phải đành chia xa
Em chừ ở xứ người ta
Đêm nằm có nhớ Datanla hẹn hò
Suối Tiên trong vắt tình người
Về soi để thấy cuộc đời nhẹ tênh
Hồ Than Thở, nước dịu êm
Sương mờ chứng kiến cuộc tình lứa đôi
Về đây để thấy cuộc đời
Không đâu thơ mộng bằng nơi quê nhà
Thành phố rực rỡ ngàn hoa
Lòng người chơn chất đậm đà tình quê
Thông reo gọi ánh trăng thề
Mây ngàn đưa lối đường về Mộng Mơ
Bùi Thị Xuân vẫn sớm trưa
Bước chân gõ nhịp nhặt, thưa đường về
Đẹp thay những mái tóc thề
Phất phơ áo lụa mây che dáng ngà
Ấp e nón lá nghiêng vành
Tay ôm cặp sách, giấu tình sau lưng
Bây chừ em còn nhớ không
Trường Trần Hưng Đạo, tình nồng ai trao ?
Mộng về ngọt tiếng ca dao
Lời ru còn đó, nẻo nào em đi
Hỡi em, em thuở xuân thì
Lung linh ký ức còn ghi dấu tình
Về đi em, về quê mình
Làm sao quên được mái đình cây đa
Bên trời có xót có xa ?
Về đây em hỡi, quê nhà vẫn hơn !

Tuyền Linh

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Vàng pha áo người


Vàng Pha Áo Người

Tay gom sợi nắng sân vườn
Đem vào giấc ngủ nghe chừng chưa phai
Đêm đêm mơ bóng hình ai
Mơ chưa kịp tỏ, hình hài đã tan

Tơ duyên chừ đã lỡ làng
Tuyết sương giăng phủ ngập tràn gối chăn
Giật mình trong nỗi cô đơn
Nhắm đôi mắt lại cố quên chuyện mình

Nhớ chi những áng thơ tình
Cho trăng ướt sũng, cho hình bóng chao
Hơn năm thương phận liễu đào
Vẫn gian nhà nhỏ ra vào một thân

Ai người túi sửa khăn nâng
Có chăng giấc mộng lúc gần lúc xa
Ngẩn ngơ trong cõi người ta
Đại Nam (*) chiều xuống vàng pha áo người

Gởi vào sương khói chiều rơi
Đôi dòng lệ ứa, tuổi trời pha sương
Ngậm ngùi nghe sóng trùng dương
Biển xanh nước biếc trăm đường cách ngăn

Tuyền Linh
     2011

 (*) khu du lịch Đại Nam