Thứ Năm, 9 tháng 7, 2015

Trở lại Cần Thơ


Trở lại Cần Thơ

Hai năm đóng tại Cần Thơ
Chuỗi thanh xuân ấy bây giờ còn đây
Ngày xưa tóc gió mây bay
Nụ tình chớm nở vòm cây phượng hồng
Ủ bao thương nhớ chờ mong
Góc Đoàn Thị Điểm nhằm hong tơ tình
Anh -  trong khói lửa chiến chinh
Em -  mang thân phận nữ sinh đợi chờ
Chút tình đành gởi vào thơ
Tình mình trong chốn bụi mờ chiến tranh
Rồi khi khói lửa xây thành
Lạc nhau giữa chốn đao binh ngút trời

Cần Thơ ơi ! Cần Thơ ơi !
Về đây chứng kiến đôi bờ tử sinh ?
Phượng buồn lã bóng sinh linh
Trường Đoàn Thị Điểm bóng hình còn đây
Ngày em tóc xõa vai gầy
Lối mòn gõ nhịp vòng tay hẹn hò
Vẫn bến nước, vẫn con đò
Ninh Kiều, Chợ Nổi nhỏ to chuyện lòng
Em ưa bánh hỏi Phong Điền
Bánh tét Xuyên Khánh, lẩu bần Phù Sa
Sáng nay anh đã ghé qua
Cơn mưa ký ức vỡ òa trong tim
Ngu ngơ hứng giọt nỗi niềm
Gói vào tâm thức nghe tình dâng cao
Ngụp trong sóng nước ba đào
Ngùi trông cảnh cũ mà nao tấc lòng
Em ơi, duyên phận long đong
Cuồng lưu sông Hậu ngược dòng thiên thu
Cõi nào ngọt lại lời ru
Dắt anh trốn cảnh phù du tình trần ?

Tuyền Linh





Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Nhớ Vũng Liêm


Nhớ Vũng Liêm

Tuy không phải nơi chôn nhau cắt rốn
Nhưng khi xa sao nhớ quá Vũng Liêm
Hai năm uống toàn nước sông nước rạch
Mà nghe như tỳ vị thấm nỗi niềm

Nhớ buổi sáng trên đường 907
Những bước chân gõ nhịp thức con đường
Bốn giờ sáng bà con đã qua lại
Thể dục vui nghe ấm đượm tình người

Nhớ hương rạ hai bên đường ngan ngát
Mùi quê hương, mùi của đất của trời
Tâm hồn bỗng nhẹ bưng và thanh thoát
Ôi, Vũng Liêm, ấp Phong Thới đổi đời !

Ai có đi Vĩnh Long cho nhắn với
Nếu xuôi đường về quốc lộ 53
Xin ghé lại chợ Vũng Liêm cho gởi
Mớ tình thâm trong những lúc xa nhà

Mới xa cách mười mấy ngày đã nhớ
Con gà tre gáy toe tóe sân vườn
Con Ki giỡn đùa dai tha đôi dép
Rượt theo Ki vui lắm dù mệt nhừ

Mỗi buổi sáng Vũng Liêm như dàn trải
Những thước phim sinh động khó phai mờ
Thế mới biết quê hương là hơi thở
Một chút thôi cũng đã đủ nhớ đời

Tuyền Linh
    02.5.2015



Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2015

Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc


Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc

Sương xuống thấp đậu lên hàng mi biếc
Gió lang thang hôn má thắm môi mềm
Chim gọi đàn vỗ giấc sớm mai lên
Em mỏng mảnh kiêu sa gieo gót ngọc

Hồn trú ngụ vuốt ve từng sợi tóc
Bàn tay thơ nghe buốt giá tâm can
Ta gọi em, Đà Lạt giữa sương ngàn
Dâng tặng đóa chiêm bao mừng tao ngộ

Hãy bước khẽ hỡi em Thơ và Nhạc
Đóa phong lan thơm ngát một trời hương
Guốc mộc reo rộn rã lối Thiên Đường
Đường chung bước sao để lòng xa vắng

Yêu biết mấy, hỡi Thiên Thần áo trắng
Núi đồi ơi chứng giám trái tim ta
Giọt sương mai đang đọng lối cỏ hoa
Đừng tan vội cho hồn ta chết lịm

Xin đừng để sớm mai là chiều tím
Hồn thanh xuân thiếp ngủ giấc mơ chiều
Nắng đã về ở trọ mắt môi yêu
Gió phe phẩy mơn man cành lá ngọc

Em hiện thân là mùa Xuân Đà Lạt
Là Hạ nồng nhuộm tím sắc phượng yêu
Là Thu buồn e ấp cúc diễm kiều
Là Đông lạnh sưởi tình mimosa ấm

Con đường nào trở mình nghe đau nhức
Xin em đi nhè nhẹ bước hững hờ
Lời tình nào mát mịn tựa nhung tơ
Xin em rót xuống đời ta vài giọt ?

Lâu lắm rồi, hồn ta nơi lũng thấp
Chong ngọn đèn le lói đợi tình lên
Và hôm nay ta đã gặp được em
Hoa bướm lượn dưới vòm trời cổ tích

Đường phố rộn…sao lòng em tĩnh mịch ?
Lá nghiêng rơi lã chã ngập ven đường
Ta theo em từng bước nhớ bước thương
Chân hối hả sợ Thiên Đường sụp đổ

Ta quay về mang con tim giác ngộ
Dưới sương mai, nắng gội giấc mơ tình
Trí  thẫn thờ nghe văng vẳng lời kinh
Lòng thấm đẫm, ôi tình yêu Đà Lạt !

Tuyền Linh
1980

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Hoa sầu đông


Hoa Sầu Đông

Ngủ vùi một giấc mùa đông
Cành trơ trụi lá lộc mầm trốn đâu
Chờ khi xuân mới bắt đầu
Em ra điểm sắc tím màu nhớ thương

Xinh xinh cánh mỏng phơi sương
Hương bay dìu dịu thiên đường tuổi thơ
Em thường đứng ở ven bờ
Lối vào thôn xóm để tơ tưởng tình ?

Sao em hay đứng một mình
Khiêm nhường bình dị đẹp tình gái quê
Mỏng manh năm cánh sao khuê
Chứa đầy tinh túy tràn trề hương xuân

Em không tuyệt sắc giai nhân
Nhưng em duyên dáng đẹp phần nết na
Chừng ấy thôi, cũng đủ là…
Cho ta thi tứ tuôn ra ngút trời

Em sầu ai mà rụng rơi ?
Cánh hoa lã tã khắp trời hoàng hôn
Nhặt hoa mà cảm thấy buồn
Nghe trong sâu thẳm như tuồng yêu em (?)

Thi cầm lạc phím tơ duyên
Ta về khép kín niềm riêng đợi mùa
Chờ khi ngọn gió hương lùa
Ta theo xuân biếc về khua tiếng lòng

Tuyền Linh

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2015

Lời ru muộn màng


 Lời ru muộn màng

Về BX Tòng

Anh vay em một chút tình
Vá vào hồn mộng rách mềm bấy lâu
Đường kim mối chỉ luồn khâu
Nhẹ tay em nhé để sầu nằm yên !

Bốn mươi năm chẳng thể quên
Từng ngày giông bão, từng đêm lệ thầm
Oằn vai gánh cuộc trăm năm
Tháng ngày dầu dãi tím bầm nợ duyên

Chút tình vay mượn của em
Anh làm vốn liếng thay duyên phận mình
Mượn luôn em mớ chân tình
Ướp vào tâm não để dành mai sau

Đã qua một cuộc bể dâu
Thu vàng lá đổ chìm sâu giấc tình
Trăm năm nghĩ lại… giật mình !
May mà vay được chút tình ca dao

Vốn lời anh sẽ gởi trao
Trong trang cổ tích đượm màu thiên thu
Sảy sàng sạch trọi phù du
Trả em một chút lời ru muộn màng

Tuyền Linh
2015

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Tháng hai với cõi tạm nương


 Tháng hai với cõi tạm nương

Về vong linh hiền thê

Hai tuần nữa là giỗ em
Giọt sương trĩu nặng bên thềm chực rơi
Tháng hai lạnh một góc trời
Ngồi đây đếm những đầy vơi từng ngày

Mắt môi chạm nỗi nhớ đầy
Vực sâu tiềm thức lay bay tóc người
Lòng đau như cắt trăm đường
Tháng hai với cõi tạm nương còn gì !

Bàn tay tử, biệt, sinh, ly
Níu vào ngày tháng cố ghì nỗi đau
Bốn mươi năm…qua thật mau
Sao còn giọt nhớ đượm màu thiên thu

Tháng hai mưa nắng bể dâu
Ngồi đây, ngồi tận đỉnh sầu tháng năm
Vòng tay cổ tích xa xăm
Choàng ôm một mảng phù vân lạnh hồn

Tuyền Linh
Mùng 2 tháng 2 Ất Mùi, 15

Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015

Gầy hao tuổi trời


 Gầy hao tuổi trời

Biết có được thế nầy không ?
Sớt đôi bát nước ấm lòng cho nhau
Đời toàn văn vẻ đãi bôi
Tìm đâu ra chút ngọt môi mặn tình

Ba bảy năm… vẫn một mình
Bước đời khập khiễng chênh vênh góc trời
Níu thời gian để cầm hơi
Đắng, cay, bùi, ngọt rã rời xác thân

Bắt phong trần, phải phong trần
Có, không, được, mất đã lần lượt qua
Ém đi những xót những xa
Để tìm chút nắng chiều tà thóp thoi

Tình đời bạc trắng như vôi
Sau cơn mê ấy là hồi oán ân
Phong trần hoàn lại phong trần
Vần thơ nhịp thở vẫn nằm chơi vơi

Một trăm năm là hết đời ?
Còn bao năm nữa xa rời nỗi đau
Cho thơ ngậm chút ngọt ngào
Cho tôi thôi hết gầy hao tuổi trời

Tuyền Linh
2012

Thứ Hai, 2 tháng 3, 2015

Mưa phùn Đà Lạt tháng giêng


Mưa phùn Đà Lạt tháng giêng

Như màng tơ lụa đong đưa
Đẹp cơn mưa bụi kịp vừa tháng giêng
Đậu trên mái tóc nhung huyền
Hôn lên má thắm, nựng rèm mi cong

Ngủ quên trên ngọn đồi thông
Mơn man cỏ lá lộc mầm tháng giêng
Xuýt xoa như đã cơn ghiền
Nam thanh nữ tú triền miên dạo mùa

Xanh, vàng, tím, đỏ se sua
Em nghiêng ô tím, anh lùa mưa bay
Đẹp thay là phút giây nầy
Mưa rơi lắc thắc, tay trong tay về

Lẳng lơ từng cặp song kề
Phố phường Đà Lạt đẹp khoe sắc mùa
Tình nồng gởi gắm giêng, hai
Hòa cùng mưa bụi cho vừa nhớ thương

Rằng đây là chốn Thiên Đường ?
Mưa phùn Đà Lạt luôn vương vấn tình
Một vùng mây nước lung linh
Đi vào ký ức chuyện mình với ta


Tuyền Linh


Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

Anh đào Đà Lạt


Anh Đào Đà Lạt

Chẳng còn gì bàn cãi thêm
Bởi em đẹp nhất cái tên Anh Đào
Nhan sắc em, của trời cho
Em về hò hẹn…hẹn hò thi nhân ?

Rực hồng Đà Lạt vào xuân
Lung linh cánh mỏng nét trầm cao nguyên
Ta như lạc bước cảnh tiên
Hồn đang treo giữa hai miền thực…hư…

Qua làn tơ mỏng đong đưa
Khách trần vương vấn nét đài trang em
Xiêm y hồng phớt buông rèm
Ôi, nhan sắc ấy thấm mềm hồn ta !

Hóa thân ngọn gió nhẹ qua
Ta nghe trong nắng lời hoa trao tình
Hình như trời đất hiển linh
Trong không gian thoảng hương tình nhẹ bay

Sầu ta quá khứ vơi đầy
Bỗng dưng nhẹ hửng ngất ngây anh đào
Phố phường Đà Lạt xôn xao
Chan hòa nhân thế ngọt ngào sắc xuân

Nhìn em thi tứ trào dâng
Bút sa tâm não bao lần ngẩn ngơ
Vẫn không tròn vẹn câu thơ
Trong nhan sắc ấy, thơ nào xứng tâm ?

Em về che lấp phù vân
Lung linh sắc thắm nụ mầm nõn tơ
Níu thời gian để mộng mơ
Ước chi viết được câu thơ vĩnh hằng !

Tuyền Linh
2015

Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2015

Với Cội Mai Gìa


Với Cội Mai Gìa

Đưa tay vịn lấy cành mai
Hỏi hoa mùng một buồn ai rụng dần
Cánh rơi lã tã trên sân
Thì ra cây cỏ cũng cần động tâm ?

Một cuộc đời – mấy lần Xuân
Mà nghe sâu thẳm nợ trần chưa vơi
Cỏ hoa động giấc bồi hồi
Góc sâu tâm thức từ đâu vọng về

Cây đời còn phải ủ ê
Hỏi còn đâu nữa lời thề nhân gian
Nỗi niềm hoa cỏ thênh thang
Giọt sương còn đọng hay hàng lệ sa ?

Giọt sầu trầm tích lòng ta
Càng ngày càng tỏa nhánh sà rễ sâu
Cội mai ơi ! những đớn đau !
Thời gian nào có phai màu được đâu ?

Mùa Xuân… Mùng một… Nỗi sầu…
Thiên thu vạn kiếp bạc đầu thiên thu

Tuyền Linh

Mùng một Ất Mùi 2015

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

Du Xuân - Thảo Cầm Viên Sài Gòn



DU XUÂN
THẢO CẦM VIÊN SÀI GÒN
Đầu Xuân đi dạo Cầm Viên
Xem nai, xem cọp - xem hiền,xem hung
Xem người cười nói lung tung
Xem ai là kẻ bán buôn má hồng?
Xem phường quất ngựa truy phong
Xem cho rõ mặt đàn ông, đàn bà
Thì ra mới biết chăng là
Đàn ông cũng lắm, đàn bà cũng ghê !

Kìa là cậu ấm đang “phê”
Nọ thì mấy cặp má kề, môi hôn...
 Thề non hẹn biển dập dồn
Sợ thời gian ít, mất toan miếng mồi
Góc đây lại một cô ngồi
Đợi ai mà thấy buồn rầu héo hon ?
Nầy cô ! với trái tim non
Về đi ! kẻo lỡ thành hòn vọng phu
Yêu đương ? ấy chốn ngục tù !
Sá chi cái thứ tình “xù” mà mơ
Lại kìa ! ai giống nhà thơ
Thất tha, thất thểu, mơ mơ...màng màng...
Sẵn chân bước tiếp theo chàng
Hỏi ra mới biết hẹn nàng chốn đây
Nàng thì góc biển, chân mây
Chàng thơ thẩn mãi từng ngày...ngày qua...
Bình minh cho đến ác tà
Biết bao là cảnh đi qua mắt mình
Buồn cười anh thợ chụp hình
Chụp chi cái cảnh chung tình, ấy nguy!
Mai đây cảnh ở, người đi
Vai kề, má áp còn gì nữa đâu.
Cái tuồng dâu bể...bể dâu...
Sờ sờ trước mắt, xa đâu chẳng nhìn
Nầy anh ! anh thợ chụp hình
Xin anh chỉ chụp một mình “thú” thôi
Kiểu đi, kiểu đứng, kiểu ngồi
Cho bao con thú trong lồng sắt kia
Thú tuy không biết hơn , thua
Thua người tráo trở, không thua nghĩa tình.
Xin anh chớ có coi khinh
Thú, Người - Người, thú biết bình sao đây ?

Anh nên dạo hết chốn nầy
Rõ ra mới biết rằng đây chốn nào

Tuyền Linh

                      Sài Gòn 1988

Thứ Bảy, 14 tháng 2, 2015

Vọng chiều


   Vọng Chiều

Sáo diều lên xóm vắng
Nghe len lén vào hồn
Chiều vàng rơi chầm chậm
Buồn nhuộm tím hoàng hôn

Lối xưa giờ đã lỡ
Phím lạc cung tơ chùng
Mảnh hồn chừng cũng vỡ
Rưng rức chút tình chung

Vệt nắng vàng hấp hối
Le lói mãi trong tim
Ôi, tình yêu xa tít !
Biết về đâu mà tìm

Chiều tà mang giông bão
Ập xuống nỗi chờ mong
Biết sao chừ bên ấy
Mà nghe rối tơ lòng

     Tuyền Linh

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

Giọt đàn Xuân


giọt đàn xuân

buồn tay rải giọt đàn ngân
tiếng tơ trầm bổng chẳng gần gũi xuân
đàn trầm réo rắt thanh âm
sao câu Tống Biệt cứ thầm thì rơi

tay đưa mười ngón bồi hồi
mà như đưa rượu kề môi ngậm ngùi
giọt đàn rụng xuống lòng tôi
thấm sâu tỳ vị thốt lời vô ngôn

niềm xưa như chẳng cạn mòn
vẫn nguyên thác lũ, vẫn dồn bão giông
hình như có tiếng thì thầm
thì ra nỗi nhớ ra sông ngóng đò

tiếng lòng trầm tích bến xưa
bao giờ mới được quật khai trao tình
nghe đời cứ mãi là đêm
giọt đàn xuân rụng bền thềm ngẩn ngơ

tuyền linh
2015

Thứ Bảy, 7 tháng 2, 2015

Giọt Lệ Tình Xa

Dấu Quê Hương





Dấu Quê Hương

Đẹp làm sao con đường 907
Mới ngày nao bùn đất níu bàn chân
Nay tráng nhựa phẳng lì như mặt nước
Lòng hân hoan…yêu biết mấy Vĩnh Long !

Đất nước ta mỗi ngày mỗi đổi mới
Từ nông thôn đến thành thị quê mình
Xin em hãy ghé về thăm một chuyến
Sẽ thấy lòng phơi phới vững niềm tin

Anh sẽ đưa em đi thăm Trung Ngãi
Thăm mô hình cá lóc bể bạt giăng
Thăm đàn bò no tròn lông óng mượt
Trên cánh đồng Trung Chánh chạy lăng xăng

Lòng vẫn muốn đưa em thăm nhiều chỗ
Như Qưới An, Qưới Thiện, Trung Thành Tây
Thăm Hiếu Thuận, Hiếu Nhơn, Hiếu Nghĩa…
Bởi nơi đâu cũng đổi mới no đầy

Cầu Phong Thới xuôi đường về cồn cát
Bến phà xưa luôn đầy ắp tiếng cười
Người qua lại đông như ngày mở hội
Ôi,Vũng Liêm đổi mới thật là vui !

Nơi anh ở có con kênh nước dẫn
Vào ruộng đồng -  năm ba vụ thuận mùa
Ấp Phong Thới kể từ ngày đổi mới
Dân dư ăn dư để chẳng còn thua…

Xuân Ất Mùi, em về thăm quê nhé !
Tận mắt nhìn vóc dáng của Quê Hương
Hương rơm rạ xông lên từ tiềm thức
Em sẽ nghe lời ru Mẹ cuối đường

Tuyền Linh
2015

Thứ Sáu, 6 tháng 2, 2015

Đà Lạt lập xuân


Đà Lạt lập xuân

về vong linh hiền thê

Tháng chạp, tôi dạo phố phường
Ngắm trời mây nước, đón hương xuân về

Anh đào nhoẽn nụ hồng khoe
Rợp trời Đà Lạt như e ấp tình
Mimosa cũng trở mình
Nhẹ đưa hương sắc cười tình trời mây
Dã quỳ lãng vãng còn đây
Trạng nguyên lưu luyến mừng ngày lập xuân
Tuy xa mà lại thành gần
Các em Hồ Điệp, Mẫu Đơn, Cát Tường
Cũng về hội tụ vui xuân
Chuyện trò cùng với giọt sương giọt tình
Tiện chân xuống dốc Hòa Bình
Một rừng hương sắc lung linh góc trời
Thủy Tiên, Cẩm Chướng, Lay ơn
Ly ly, Chuỗi Ngọc, Ty gôn chào mừng
Hồng Tỷ Muội lại mỉm cười
Với tôi như thể tìm nơi giao tình
Phải chăng tôi đi một mình
Nên hoa cảm thức tiếng tình yêu qua ?
Lòng đang còn xót còn xa
Khiến tôi ngơ ngẩn nhìn hoa bồi hồi
Dậy trong tiềm thức xa xôi
Hỡi ơi bèo dạt hoa trôi trăng tà !

Dẫu câu lục bát đậm đà
Cũng không nói hết tình hoa, tình người !

Tuyền Linh
2015

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

Mai vàng nhoẽn nụ


Mai vàng nhoẽn nụ

Em mang cả đất cả trời
Về quê tô điểm rạng ngời Việt Nam
Tết nào cũng có mặt em
Đầu làng cuối xóm em đem tin lành

Em về bỗng thấy trời xanh
Thấy sương muối lặn, thấy hanh nắng vàng
Thấy quần áo mới xênh xang
Điểm tô sắc thắm rềnh ràng chợ phiên

Em về rực rỡ trước hiên
Lung linh cánh mỏng, vàng lên ngôi tình
Em luôn nhoẽn miệng cười xinh
Khiến bao trai gái đẹp tình lứa đôi

Em khoe xuân mới đất trời
Lộc non vàng nụ ru đời ngủ yên
Xóa tan đi nỗi ưu phiền
Cõi trần nhân thế đảo điên từng ngày

Em về dang rộng cánh tay
Níu âm, dương lại biện bày khói nhang
Dẫu cho địa ngục thiên đàng
Em đều một dạ mở toang xuân tình

Em về mọi thứ hiển linh
Cây nêu trước ngõ cũng thình lình chao
Chẳng phải đuổi quỷ ma nào
Mà chào em đó, tự hào quốc hoa

Việt Nam duy nhất em là
Một loài hoa quý nở ra lộc tài
Tết về, ai cũng như ai
Giàu nghèo đều có một vài cành hoa

Rõ ràng tôi nói không ngoa
Em là chính hiệu quốc hoa thật rồi ! ! !

Tuyền Linh