Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Tàn Thu


Tàn Thu

Thu đã tàn…lá úa ngập hồn ta
Hạnh phúc vẫn mỏng manh hơn tơ lụa
Ngọn gió thoảng vờn quanh hương đọng lại
Chút tình hờ mờ mịt xót xa thay !

Liễu rũ tơ vương mơ mộng từng ngày
Bàn tay nhỏ vun hoài không đủ ấm
Hạnh phúc nào về những đêm độc ẩm
Nghe yêu thương cuộn xé nát tim gan

Gối chiếc, chăn đơn, nguyệt lạnh tình trường
Hơn nửa đời thuyền bập bềnh chìm nổi
Một tiếng”yêu”chẳng tìm đâu ra được
Nói chi đường ước hẹn đến trăm năm

Giấu niềm đau trong ruột rối tơ tằm
Cười xởi lởi ngõ hầu che thiên hạ
Để sau đó trong đêm thâu nguyệt lặn
Hồn lại về thổn thức dưới sương khuya

Từng giọt buồn rơi rụng suốt năm canh
Hễ chợp mắt thì bóng Người hiện đến
Những nẻo hẹn trông mập mờ huyền ảo
Đường vào yêu xa lắc tận chân mây

Thu đã tàn…lòng úa với cỏ cây
Nghe thể xác nhập hồn trên sa mạc
Nghe hơi thở yếu dần cơn chết khát
Mộng trăm năm gục ngã dưới chân Người

Thôi cũng đành một số phận Người ơi ! ! !

Tuyền Linh
   5.2012

Đà Lạt cuối thu


 Đà Lạt cuối thu

tia nắng nhạt thóp thoi trên đồi vắng
đọng giọt sầu lên cỏ úa chiều thu
tiếng ai gọi nghe chừng như đồng vọng
em không về xem Đà Lạt tàn thu ?

buổi gặp mặt cuối cùng ngày xưa đó
ta ôm tình chôn tận đáy lòng sâu
bởi ta biết tự thân ta đã lỡ
treo hồn mình vào đôi mắt mưa ngâu

em ngày đó thường thả hương theo gió
ta mãi mê đón gió đội sương khuya
nghe khắc khoải trong lòng đêm Đà Lạt
em ở đâu, sao chẳng nhớ lối về ?

qua Ông Đạo rẽ ngang Trần Quốc Toản
bước chân buồn dừng lại quán cà phê
Thủy Tạ đó, ngày xưa ta thường hẹn
loáng thoáng đâu hình bóng cũ hiện về

ngày tháng cứ bào mòn dần tâm tưởng
rượu tàn canh chới với giấc mơ tình
đêm huyễn hoặc chạy đuổi trăng bắt bướm
lòng hỏi lòng, cây cỏ có điêu linh ?

em tự đến tự đi, ngày tháng cứ
đuổi theo em cho đến lúc bạc đầu ?
nơi cuối nẻo hoàng hôn dần chợt tắt
đốt trầm hương ta gọi với trăng sao

thôi, đã lỡ gieo hạt mầm trên đá
ta đành lòng hái trái đắng cuối mùa
réo gọi mãi cũng chỉ là dư ảnh
đường nhân gian ai biết được hơn thua.

tuyền linh
  2008

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Thu vàng rụng kín tương tư


Thu Vàng Rụng Kín Tương Tư

Chập chờn trong giấc chiêm bao
Nghe như tình lại đi vào hư không
Thu vàng lả ngọn phù vân
Ước mơ vừa chớm bỗng dần ra đi

Trời làm vần vũ từ khi
Cỏ nằm đợi nắng, sương thì chưa tan
Ươm bao nhiêu giấc mơ vàng
Rồi ra cũng chỉ là làn gió bay

Nghiệp còn nặng nợ trả vay
Nên đường tình ái chất đầy gian nan
Gút tình mở mãi chưa xong
Làm sao thuyền mộng thẳng đường ruổi rong

Lầu chiều vẫn luyến ánh hồng
Nhưng hồn mắc cạn giữa dòng đời trôi
Thu vàng rụng kín tương tư
Biết bao giờ mới cho đời nở hoa ! ?

Tuyền Linh
2008

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Phố xưa Đà Lạt ngâu về


Phố xưa Đà Lạt ngâu về

Anh ngồi quán cóc phố xưa
Nhìn ngâu lắc thắc giọt dài mái hiên
Rung lên cung bậc nỗi niềm
Chập chờn đáy cốc in hình bóng em

Cà phê từng giọt phin đen
Quánh vào hồn mộng soi tìm dáng xưa
Niềm đau nghe đã dư thừa
Nỗi buồn chừng cũng muối dưa từng ngày

Phố xưa Đà Lạt mưa bay
Mưa hay nước mắt rơi đầy không gian
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Thắp lên hoài niệm võ vàng hồn anh

Paris – Đạt lạt bao năm ?
Nhìn thời gian gội mái đầu hoa niên
Bây giờ tóc đã hoa râm
Phất phơ hồn mộng mù tăm đợi tình

Rã rời trong cõi nhân sinh
Đưa tay hứng giọt phù sinh giữa trời
Mưa ngâu rơi mãi…mãi…rơi…
Tình anh cũng mãi nổi trôi theo mùa

Tuyền Linh 


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Cổ cao 3 ngấn


Cổ Cao 3 Ngấn

Hỡi em đang đi ven hồ
Có nghe thông biếc rì rào điều chi ?
Ơ kìa ! sao lầm lũi đi
Trống trường chưa điểm, vội gì hở em !

Háy ai ? trước lạ sau quen
Hồn anh đang núp trong khăn em quàng
Thật mà ! anh không dối gian
Không tin em mở khăn quàng ra xem

Cổ em ba ngấn trắng tinh
Một son ruồi đỏ điểm trên gáy ngà
Người ta thường bảo đàn bà
Cổ cao ba ngấn giàu sang ba đời

Anh nói có đúng không nào ?
Cho anh xin một lời chào đi em
Sao đi chẳng ngước mắt lên
Nhìn chi chằm chặp một bên lề đường

Đà Lạt sáng sớm mù sương
Em đi tỉnh táo kẻo vương gót hài
Thật đó, anh nói không sai
Lỡ vấp ngã, sẽ đổ thừa tại anh

Lấy chi để anh bắt đền
Đền em túm muối đi kèm trái me ?
Đền em hai hủ yaourt  ?
Đền em hai trái ô mai ngọt bùi ?
Đền em quả ổi chín mùi ?
Đền em viên kẹo cây kem vỉa hè ?
Đền em cái gốc phượng ve
Khắc tên hai đứa để hè có nhau ?
Đền em một mâm trầu cau
Hai chai rượu lễ cùng trầu têm vôi ?

Kìa…kìa…! trống giục liên hồi
Thôi, em vào lớp hạ hồi giải phân
Mỗi ngày gặp em một lần
Là anh đã thấy trăm năm hiện về

Tuyền Linh
   1977