Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Mong chút Hồng Ân


Mong chút Hồng Ân

Trên bàn là một đống thuốc
Chữa tim, cột sống thắt lưng
Sỏi thận quanh năm uống miết
Cơn đau cũng chỉ nhát gừng

Ngồi nhìn thuốc thang trước mặt
Từng liều, từng loại, từng viên
Bao năm đi vào cửa miệng
Chừng nghe bao tử nát nghiền

Bịnh nầy đẻ ra bịnh nọ
Quanh năm uống thuốc cũng no
Tính ra thuốc nhiều như tuổi
Noel về, biết có còn lo !

Lạy Chúa, con người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa trên cao
Bàn con ắp đầy những thuốc
Viên nào ẩn chứa Hồng ân ?

Xin Ngài chỉ giùm con với
Đức tin con sẵn đây mà
Hồn con treo nơi Thánh giá
Đêm thiêng Chúa giáng thiết tha!

Tuyền Linh
    2014

Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Sầu Đông


Sầu Đông

     nén nhang cho hiền thê

Lặng nhìn cây lá tả tơi
Sương đan tuyết chắn khung trời quạnh hiu
Lòng ta cám cảnh tiêu điều
Nửa thương phận bạc, nửa ngùi trời mây

Gió về đâu, lạnh thấm đầy
Hồn tương tư cũng bủa vây bến tình
Dường như ai xé con tim
Lạnh hương án cũ, vỡ bình hoa xưa

Nhớ thương nói mấy cho vừa
Sầu theo đáy huyệt vẫn chưa hết sầu
Trời Đông tan tác một màu
Hồn bay lãng đãng biết đâu bến bờ

Tử sinh là chuyện của trời
Mà sao giọt lệ không chờ bỗng sa
Em về cõi ấy Ta bà
Sáu đường ba nẻo đã là phận cam

Ta ngồi đối diện mùa Đông
Chín phương trời cũng vô thường quanh ta
Ngậm ngùi giọt lệ xót xa
Trăm cơn bấc lạnh lùa qua phiên buồn

Tuyền Linh

Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

Đông về

                                                        Mùa đông Sapa Việt Nam                                                        

Đông về 

Đông về mãi tận non xanh
Sáng nay thức dậy thấy cành trơ phơi
Con chim bay lượn trên trời
Cũng chao đảo cánh muốn rơi lộn vòng

Đông về nhuộm trắng đầu non
Sương sa tuyết phủ cõi hồn ngẩn ngơ
Bây giờ cho đến bao giờ
Chữ duyên chữ nợ thôi mờ mắt trông ?

Đông về tuyết chắn nối vòng
Rồi tan như chuyện có không nhân tình
Tại sao bóng chẳng theo hình
Để cho ai mãi khóc tình Tố Như ? (*)

Đông về gió thổi mây đưa
Ôi, sao thương quá giọt mưa trong lòng !
Rơi hoài vào chốn hư không
Hỏi còn gì nữa trên nhân thế nầy ?

Đông về nhạn lạc xa bầy
Hỡi ơi, nhân ảnh mây bay cuối trời !
Trăm năm người mãi xa người
Nhìn cơn bấc thổi, khóc cười với ai ?

Tuyền Linh

             (*) Tân khoa Nguyễn Tố Như và nàng Cầm

Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014

Một Lần Là Đã Thấy Trăm Năm - Thơ: Tuyền Linh - Nhạc: Nguyễn Văn Thơ

Dã quỳ Đà Lạt


Dã quỳ Đà Lạt

Sao em không chịu ngủ đông
Thức chi ? vương sợi tơ lòng thi nhân
Ngó xa rồi lại nhìn gần
Vàng em trải thảm kín chân núi đồi

Nhấp nhô như ngọn sóng dồi
Gió lay động mãi bồi hồi lòng tôi
Em về trải lụa xa xôi
Tôi, Em cút bắt rong chơi dốc tình ?

Tên em, tên thật Dã Qùy ?
Sắc hoa dịu nhẹ vàng y nắng chiều
Tình em phủ kín lưng đèo
Cho ai qua đó đỡ heo hút buồn

Dưới trời nắng gội mưa tuôn
Vẫn tươi nhan sắc, vẫn luôn thắm tình
Em qua triền lũng Di Linh
Dạo đèo Bảo Lộc, gieo tình Prenn

Dọc theo quốc lộ đi lên
Em về Đà Lạt ghi tên tuổi mình
Những con dốc nhỏ xinh xinh
Em đều hiện diện đượm tình nước non

Một lòng một dạ sắt son
Sân ga Đà Lạt vẫn còn có em
Mù sa Thung Lũng Tình Yêu
Em cười gieo nắng dập dìu giai nhân

Dã Qùy ơi, xin tri ân !
Muôn năm Đà Lạt vẫn cần có em !

Tuyền Linh

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014


Nhớ ơn Thầy, Cô

Mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam
Con xin dâng tặng lên ngàn đóa hoa
Thầy, Cô thay mặt Mẹ, Cha
Dạy con chữ nghĩa nết na ở đời
Chúng con hạt chữ đong đầy
Là nhờ công sức Cô, Thầy truyền ban
Cô, Thầy là chuyến đò ngang
Chở bao thế hệ lên đàng lập thân
Trò này, trò nọ sang sông
Kẻ quên người nhớ Thầy không chút buồn
Dù đời nắng gội mưa tuôn
Vững tay chèo chống, tâm luôn tĩnh bền
Thầy, Cô thắp lửa vào hồn
Cho con kiến thức vun trồng tương lai
Ơn Thầy chẳng thể nào phai
Chúng con mang suốt đường dài lập thân
Bao nhiêu thế hệ xa gần
Ươm từ viên phấn bảng đen của Thầy
Chúng con trong phút này đây
Làm sao quên được công dày Thầy, Cô
Thầy, Cô là những ánh sao
Soi đường dẫn lối đường vào ngày sau
Lời Cô mật ngọt ca dao
Lời Thầy định hướng lối nào con đi
Lần trang ký ức khắc ghi
Chúng con nhớ lại những gì Thầy khuyên
Lời Thầy còn mới tinh nguyên
Giọng Cô nhỏ nhẹ chẳng quên tí nào
Chừ đây đã nửa đời người
Còn nghe bụi phấn rơi rơi tóc Thầy
Bảng đen phấn trắng còn đây
Tiếng ê a nhỏ bám đầy áo Cô
Lòng con cảm thấy xôn xao
Ước chi sống lại ngày nào tuổi thơ !
Bây giờ cho đến bao giờ
Làm sao tìm lại giấc mơ Thiên Đàng ?

Tuyền Linh



Nhớ Thầy

Có lẽ bây giờ Thầy đã quên con
Bởi thời gian dịch xê khiến tuổi trời chìm nổi
Học trò quá đông, Thầy làm sao nhớ xuể
Qua sông rồi, mấy ai nhớ đến bến đò ?

Riêng con đây, luôn vẫn nhớ đến Thầy
Với mái tóc hoa râm hòa cùng bụi phấn
Vẫn tròng kính trắng, sáng ngời trên bục giảng
Và giọng Thầy trầm ấm thân quen
Sóng gió cuộc đời đọng lại những nếp nhăn
Con nhìn trán Thầy mà lòng mình se lại
Những phấn trắng bảng đen, những hy sinh thầm lặng
Thầy vun trồng bao thế hệ mai sau
Thầy để lại cho con những nghĩa nặng tình sâu
Công lao ấy bao giờ con quên được ?
Dẫu cơm áo gạo tiền bắt con xuôi ngược
Lòng vẫn luôn canh cánh nghĩa ơn Thầy
Và…hôm nay trong giây phút nầy đây
Dòng ký ức quay về trong tâm tưởng
Ngày mới đến Trường, con chưa định hướng
Thầy dìu dắt con từng bước vào đời
Những bảo ban của Thầy, con nhớ quá Thầy ơi !
Ân truyền thụ minh tâm khắc trí
Thuở học trò chẳng bao giờ suy nghĩ
Mầm tương lai từ hạt giống Thầy ươm
Đến bây giờ mới thấy nghĩa sâu thâm
Ơn Thầy, Cô chẳng bao giờ cùng tận
Nhờ vào ai mà công thành danh toại
Nhờ vào ai con định hướng được đường đời
Chỉ có Thầy, và chỉ có Thầy thôi
Thầy gieo hạt mà chúng con hái trái
Ôi, công lao Thầy to như trời bể
Lòng chúng con hạn hẹp tựa ao tù
Biết bao năm Thầy lèo lái con đò
Khách sang sông, có bao giờ nhớ bến ?
Còn gì phũ phàng trên đời nầy hơn thế
Con xót xa khi nghĩ đến Thầy ơi !
Mấy chục năm rồi, không biết Thầy còn vui
Như khi dìu dắt chúng con dưới mái Trường xưa cũ ?
Ngày xa Thầy con vẫn luôn tự nhủ
Phải có ngày về thăm Thầy cũ Trường xưa
Vậy mà đời luôn sóng gió đẩy đưa
Chưa có dịp về thăm Thầy thăm lớp
Kính thưa Thầy, điều nầy con ghi nhớ
Để khi về thăm, tạ lỗi cùng Thầy
Trái tim con vẫn gõ nhịp mãi đây
Hình bóng Thầy chẳng bao giờ phai nhạt

Tuyền Linh



Thầy ơi !

Con về chốn cũ viếng thăm Thầy
Cảnh cũ người xưa lạnh nước mây
Bóng dáng Thầy còn in trí nhớ
Hình hài yêu kính đã lung lay
Trăm năm chẳng được ngày tao ngộ
Một nỗi buồn thương đến bủa vây
Ân nghĩa của Thầy con chữa trả
Thầy ơi, sao sớm vội về Tây !

Tuyền Linh

Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

Đà Lạt lập đông


Đà Lạt Lập Đông

Se se chút lạnh vào hồn
Dậy trong tiềm thức nỗi buồn lập đông
Dã quỳ rợp sắc chờ mong
Hắt hiu lòng tự hỏi lòng…chờ ai ?

Đã qua những tháng năm dài
Chìm sâu ký ức chia hai ngã tình
Rã rời một kiếp nhân sinh
Nhìn hoa đua nở, thương mình biết bao !

Một trời Đà Lạt hoa đào
Vi vu thông biếc ngọt trao lời tình
Hỏi người còn nhớ hay quên
Mấy mùa lá rụng, mấy lần lập đông ?

Mùa về lòng sắt se lòng
Mênh mông trời đất, mênh mông nỗi niềm
Hàng cây đã muốn đứng yên
Cớ sao gió mãi lay hình bóng chao

Để chừ núi biếc xôn xao
Lũng sâu thầm gọi tình nào trăm năm
Xin cho mọi thứ yên nằm
Lắng nghe lời gió lập đông vọng về

Tuyền Linh

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Tâm sự với cây đàn


Tâm Sự Với Cây Đàn (*)

Ta không hiểu đàn với ta hạp số ?
Cớ tại sao ta gãy cánh tay nầy
Trời bắt phạt vì đa đoan tình lỡ
Hay tại ta hờ hững với phím dây ?

Trong hữu hạn, ta gẫy đàn…đàn có
Âm thanh trầm…từng giọt lệ ta rơi
Bây giờ đã mất đi bàn tay trái
Có còn không trong vô hạn…tiếp lời ?

Lời ta đó, lời tình buồn vạn kiếp
Từ Xuân qua, Hạ lại, đến Thu, Đông
Bốn mùa của đất trời đầy cung bậc
Ta và đàn hòa quyện với bão dông

Ta và đàn tuy là hai mà một
Cặp phạm trù trong thế giới khách quan
Như hữu hạn luôn nằm trong vô hạn
Buồn biết bao khi ta phải xa đàn !

Ta muốn gởi chút tơ lòng sương khói
Về trời Tây, thế giới của người tình
Tay ta gãy khiến tơ chùng phím lạc
Đàn lẻ đôi nên đành phải lặng thinh ?

Đời vẫn thế, không không… rồi có có…
Ta và đàn nếu có chắc sẽ không
Thế mới biết, đàn với ta là một
Có hai ta, đâu lỗi phím tơ chùng  ?

Tuyền Linh
 30.5.2013

(*) Để nhớ ngày bị tai nạn xe húc gãy tay(22.5.2013)


Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Đỉnh Dốc Sương Mù

Trời bên đó Thu vàng còn ủ mộng?
Ở bên nầy Đông đã quấn khăn tang
Hai hàng cây se lá trụi bên đàng
Nắng nghiên đổ rọi soi vùng ký ức

Vẫn con dốc Duy Tân dập dìu tha thướt
Aó học trò bướm lượn trổ đường hoa
Em có bao giờ nhớ Đà Lạt năm xưa ?
Hoa quỳ dại hai bên đường vẫn đợi

Đành quên sao những tháng năm phơi phới
Suối hẹn hò mây phủ bụi sương giăng
Đỉnh Langbiang nhìn xuống phố lên đèn
Chân vội bước sợ trễ giờ xưng tội
Chuông Nhà Thờ từng hồi như giục hối
Tay trong tay mà vẫn thấy chưa gần
Lời nguyện cầu em còn nhớ gì không ?
Đêm Thánh lễ nghe chùng đôi tâm sự

Ngày em đi phố phường như chết lặng
Vầng thái dương ủ dột một góc trời
Ghế đá công viên vắng cả tiếng cười
Hoa đào nở bỗng vàng màu ảo giác
Phố phường cũ tự dưng sao thấy lạ
Em đi rồi phố xá cũng buồn theo
Trường Bùi Thị Xuân mỗi sáng mỗi chiều
Ai gõ bước cho tình xanh ươm mộng
Chiều Thủy Tạ ai đợi chờ trông ngóng
Ngụm cà phê nghe thời khắc lạ thường
Lòng bồn chồn từng giọt nhớ giọt thương
Em chưa đến hay là em không đến ?

Cảm xúc ấy vẫn còn nguyên ký ức
Dĩ vãng kia đang thắp sáng trong hồn
Xin em về Đà Lạt một lần thôi
Nghe suối thác kể chuyện tình xa cách

Lỡ mai em về, anh mồ yên mả đẹp
Giot lệ tình có đẫm ướt khăn tang
Thì xin em nhặt một chiếc lá vàng
Đặt lên mộ anh thay vòng hoa tưởng niệm
Cũng xin em đừng buồn và đừng khóc
Cho hồn anh thanh thản giấc ngàn thu
Anh vẫn chờ em trên đỉnh dốc sương mù
Nơi chúng mình đã bao lần hò hẹn

Tuyền Linh  Nguyễn Văn Thơ
    ( nhớ mùa Giang Sinh 1987 )
    

Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Tàn Thu


Tàn Thu

Thu đã tàn…lá úa ngập hồn ta
Hạnh phúc vẫn mỏng manh hơn tơ lụa
Ngọn gió thoảng vờn quanh hương đọng lại
Chút tình hờ mờ mịt xót xa thay !

Liễu rũ tơ vương mơ mộng từng ngày
Bàn tay nhỏ vun hoài không đủ ấm
Hạnh phúc nào về những đêm độc ẩm
Nghe yêu thương cuộn xé nát tim gan

Gối chiếc, chăn đơn, nguyệt lạnh tình trường
Hơn nửa đời thuyền bập bềnh chìm nổi
Một tiếng”yêu”chẳng tìm đâu ra được
Nói chi đường ước hẹn đến trăm năm

Giấu niềm đau trong ruột rối tơ tằm
Cười xởi lởi ngõ hầu che thiên hạ
Để sau đó trong đêm thâu nguyệt lặn
Hồn lại về thổn thức dưới sương khuya

Từng giọt buồn rơi rụng suốt năm canh
Hễ chợp mắt thì bóng Người hiện đến
Những nẻo hẹn trông mập mờ huyền ảo
Đường vào yêu xa lắc tận chân mây

Thu đã tàn…lòng úa với cỏ cây
Nghe thể xác nhập hồn trên sa mạc
Nghe hơi thở yếu dần cơn chết khát
Mộng trăm năm gục ngã dưới chân Người

Thôi cũng đành một số phận Người ơi ! ! !

Tuyền Linh
   5.2012

Đà Lạt cuối thu


 Đà Lạt cuối thu

tia nắng nhạt thóp thoi trên đồi vắng
đọng giọt sầu lên cỏ úa chiều thu
tiếng ai gọi nghe chừng như đồng vọng
em không về xem Đà Lạt tàn thu ?

buổi gặp mặt cuối cùng ngày xưa đó
ta ôm tình chôn tận đáy lòng sâu
bởi ta biết tự thân ta đã lỡ
treo hồn mình vào đôi mắt mưa ngâu

em ngày đó thường thả hương theo gió
ta mãi mê đón gió đội sương khuya
nghe khắc khoải trong lòng đêm Đà Lạt
em ở đâu, sao chẳng nhớ lối về ?

qua Ông Đạo rẽ ngang Trần Quốc Toản
bước chân buồn dừng lại quán cà phê
Thủy Tạ đó, ngày xưa ta thường hẹn
loáng thoáng đâu hình bóng cũ hiện về

ngày tháng cứ bào mòn dần tâm tưởng
rượu tàn canh chới với giấc mơ tình
đêm huyễn hoặc chạy đuổi trăng bắt bướm
lòng hỏi lòng, cây cỏ có điêu linh ?

em tự đến tự đi, ngày tháng cứ
đuổi theo em cho đến lúc bạc đầu ?
nơi cuối nẻo hoàng hôn dần chợt tắt
đốt trầm hương ta gọi với trăng sao

thôi, đã lỡ gieo hạt mầm trên đá
ta đành lòng hái trái đắng cuối mùa
réo gọi mãi cũng chỉ là dư ảnh
đường nhân gian ai biết được hơn thua.

tuyền linh
  2008

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Thu vàng rụng kín tương tư


Thu Vàng Rụng Kín Tương Tư

Chập chờn trong giấc chiêm bao
Nghe như tình lại đi vào hư không
Thu vàng lả ngọn phù vân
Ước mơ vừa chớm bỗng dần ra đi

Trời làm vần vũ từ khi
Cỏ nằm đợi nắng, sương thì chưa tan
Ươm bao nhiêu giấc mơ vàng
Rồi ra cũng chỉ là làn gió bay

Nghiệp còn nặng nợ trả vay
Nên đường tình ái chất đầy gian nan
Gút tình mở mãi chưa xong
Làm sao thuyền mộng thẳng đường ruổi rong

Lầu chiều vẫn luyến ánh hồng
Nhưng hồn mắc cạn giữa dòng đời trôi
Thu vàng rụng kín tương tư
Biết bao giờ mới cho đời nở hoa ! ?

Tuyền Linh
2008

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Phố xưa Đà Lạt ngâu về


Phố xưa Đà Lạt ngâu về

Anh ngồi quán cóc phố xưa
Nhìn ngâu lắc thắc giọt dài mái hiên
Rung lên cung bậc nỗi niềm
Chập chờn đáy cốc in hình bóng em

Cà phê từng giọt phin đen
Quánh vào hồn mộng soi tìm dáng xưa
Niềm đau nghe đã dư thừa
Nỗi buồn chừng cũng muối dưa từng ngày

Phố xưa Đà Lạt mưa bay
Mưa hay nước mắt rơi đầy không gian
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Thắp lên hoài niệm võ vàng hồn anh

Paris – Đạt lạt bao năm ?
Nhìn thời gian gội mái đầu hoa niên
Bây giờ tóc đã hoa râm
Phất phơ hồn mộng mù tăm đợi tình

Rã rời trong cõi nhân sinh
Đưa tay hứng giọt phù sinh giữa trời
Mưa ngâu rơi mãi…mãi…rơi…
Tình anh cũng mãi nổi trôi theo mùa

Tuyền Linh 


Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Cổ cao 3 ngấn


Cổ Cao 3 Ngấn

Hỡi em đang đi ven hồ
Có nghe thông biếc rì rào điều chi ?
Ơ kìa ! sao lầm lũi đi
Trống trường chưa điểm, vội gì hở em !

Háy ai ? trước lạ sau quen
Hồn anh đang núp trong khăn em quàng
Thật mà ! anh không dối gian
Không tin em mở khăn quàng ra xem

Cổ em ba ngấn trắng tinh
Một son ruồi đỏ điểm trên gáy ngà
Người ta thường bảo đàn bà
Cổ cao ba ngấn giàu sang ba đời

Anh nói có đúng không nào ?
Cho anh xin một lời chào đi em
Sao đi chẳng ngước mắt lên
Nhìn chi chằm chặp một bên lề đường

Đà Lạt sáng sớm mù sương
Em đi tỉnh táo kẻo vương gót hài
Thật đó, anh nói không sai
Lỡ vấp ngã, sẽ đổ thừa tại anh

Lấy chi để anh bắt đền
Đền em túm muối đi kèm trái me ?
Đền em hai hủ yaourt  ?
Đền em hai trái ô mai ngọt bùi ?
Đền em quả ổi chín mùi ?
Đền em viên kẹo cây kem vỉa hè ?
Đền em cái gốc phượng ve
Khắc tên hai đứa để hè có nhau ?
Đền em một mâm trầu cau
Hai chai rượu lễ cùng trầu têm vôi ?

Kìa…kìa…! trống giục liên hồi
Thôi, em vào lớp hạ hồi giải phân
Mỗi ngày gặp em một lần
Là anh đã thấy trăm năm hiện về

Tuyền Linh
   1977


Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc


Đà Lạt, tình yêu vỗ giấc

Sương xuống thấp đậu lên hàng mi biếc
Gió lang thang hôn má thắm môi mềm
Chim gọi đàn vỗ giấc sớm mai lên
Em mỏng mảnh kiêu sa gieo gót ngọc

Hồn trú ngụ vuốt ve từng sợi tóc
Bàn tay thơ nghe buốt giá tâm can
Ta gọi em, Đà Lạt giữa sương ngàn
Dâng tặng đóa chiêm bao mừng tao ngộ

Hãy bước khẽ hỡi em Thơ và Nhạc
Đóa phong lan thơm ngát một trời hương
Guốc mộc reo rộn rã lối Thiên Đường
Đường chung bước sao để lòng xa vắng

Yêu biết mấy, hỡi Thiên Thần áo trắng
Núi đồi ơi chứng giám trái tim ta
Giọt sương mai đang đọng lối cỏ hoa
Đừng tan vội cho hồn ta chết lịm

Xin đừng để sớm mai là chiều tím
Hồn thanh xuân thiếp ngủ giấc mơ chiều
Nắng đã về ở trọ mắt môi yêu
Gió phe phẩy mơn man cành lá ngọc

Em hiện thân là mùa Xuân Đà Lạt
Là Hạ nồng nhuộm tím sắc phượng yêu
Là Thu buồn e ấp cúc diễm kiều
Là Đông lạnh sưởi tình mimosa ấm

Con đường nào trở mình nghe đau nhức
Xin em đi nhè nhẹ bước hững hờ
Lời tình nào mát mịn tựa nhung tơ
Xin em rót xuống đời ta vài giọt ?

Lâu lắm rồi, hồn ta nơi lũng thấp
Chong ngọn đèn le lói đợi tình lên
Và hôm nay ta đã gặp được em
Hoa bướm lượn dưới vòm trời cổ tích

Đường phố rộn…sao lòng em tĩnh mịch ?
Lá nghiêng rơi lã chã ngập ven đường
Ta theo em từng bước nhớ bước thương
Chân hối hả sợ Thiên Đường sụp đổ

Ta quay về mang con tim giác ngộ
Dưới sương mai, nắng gội giấc mơ tình
Trí  thẫn thờ nghe văng vẳng lời kinh
Lòng thấm đẫm, ôi tình yêu Đà Lạt !

Tuyền Linh
   1980